Những đứa con bị bỏ lại phía sau mờ dần vào làn sương trắng. Ngày một xa dần. Xa dần. Đến một lúc nào đấy, chúng dừng lại, không còn cố gắng tìm đường về nữa…
Ngọn đồi trong làn sương
Có chiếc lá xanh trên nền trời giông đỏ.
Có chiếc xe lao đi không phanh đường đèo.
Tôi dõi theo và tự hỏi.
Người vội đến hay vội đi?
Có tiếng gió rít qua vành tai ửng hồng.
Có tiếng thở gấp qua điếu thuốc phì phèo.
Đường gập ghềnh và dốc đứng.
Chiếc mũ tai bèo vẫn đi.
Ngọn đồi dâng cao càng cao càng vun vút.
Dòng người ngang qua càng nhanh càng vội vã.
Tôi vẫn đứng ở nơi này.
Trên ngọn đồi ngày mãi cao.
Có tiếng gọi không tên vang lên ngập ngừng.
Để chống chọi khoảng trống vắng giữa núi rừng.
Nơi từng nhịp hơi thở
Nghe sao mà rõ thế.
Nơi nỗi buồn rộng mở.
Nghẹn sao nỗi nức nở.
Có ngọn tầm vông nghiêng ngả bên vệ đường.
Có dây hoa cúc dại kiên cường bám bờ tường.
Tôi dừng lại lẩn vào sương.
Mắt ươn ướt tìm đường về.
© 2018 Lam Le, All Rights Reserved.
Featured image by STAVROS KALOGEROPOULOS.