Đã có một thời gian nọ, khá lâu rồi, tôi hay gặp những ác mộng lặp đi lặp lại. Chúng không quá đáng sợ, nhưng cũng không thể dễ dàng quên đi. Một con quạ theo dõi tôi khắp mọi nơi ư? Nó sẽ còn theo tôi đến khi nào nữa?
Bây giờ khi nghĩ lại, sự tò mò tồn tại nhiều hơn cả. Tôi muốn biết tại sao nó chọn ở lại bên tôi. Tại sao nó đã không bay đi? Nơi đây, trong giấc mộng, chẳng còn gì cả.
Ơi Quạ Ơi
Ơi quạ ơi,
sải cánh bay mau.
Mau tìm nơi
nơi mày thuộc về.
Về thảnh thơi,
và về bình an.
Ngọn đèn tắt,
nơi đây sẽ chìm
trong màu đen
và trong sợ hãi.
Cánh cửa sập
vang cùng tiếng sấm.
Mưa lâm râm
gõ vào hầm tối.
Nhìn thì gần,
nhưng lối rất xa.
Không thể ra,
khi là người nhà.
Mà mày khác,
con quạ nhác lười.
Ơi quạ ơi,
sải cánh bay mau.
Mày xa lạ,
không tạ không gông.
Đủ lông cánh,
hãy lánh xa đi.
Mày xa lạ,
mọi thứ nhẹ phỗng.
Không như tao,
khó vượt rào cao.
Mang dưới chân,
một niềm kiêu hãnh.
Mang dưới chân,
một ngần hy vọng.
Nếu tao đi,
hay nếu lật lọng.
Tao sẽ mang
tội đồ hàng kiếp.
Nhưng ở đây,
tao không an phận.
Đôi chân trần
rẽ đạp mận gai.
Vai gầy trơ
phá tung bờ cửa.
Khi mày về,
tao vẫn ở đây.
Đôi tay này
vẫn nắm ước nguyện.
Mắt vẫn cười,
yên nghỉ vinh quang.
© 2018 – 2019, Lam Lê.
Tôi bắt đầu viết bài này từ đầu năm 2018, nhưng mãi đến bây giờ mới thật sự hoàn thành. Trong suốt khoảng thời gian qua, con quạ đen đó đã vi vu mất khỏi tâm trí này. Tôi… vẫn còn ở đây, và thi thoảng tự hỏi về nó. Bây giờ thì, mày đã đi đâu mất rồi? Mày sẽ về chứ?
Đang lan man hình ảnh và thơ ca thế chứ… Tôi không có ý muốn bảo là tụi ác mộng nó quay lại đâu 😦 Tha tôi…